Tumgik
dungtimem · 5 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Em ước 1 lúc nào đó, em sẽ thấy việc được giúp đỡ, được chăm sóc là bình thường
Được vượt đường xa đến chở mà không ngại khổ ngại khó là bình thường
Được tặng hoa và quà trong dịp đặc biệt là bình thường
Được người yêu để cho mình có thời gian, vui cười thoải mái với bạn và làm những điều mình thích là bình thường
Được lo cho là bình thường, được mua cho là bình thường, được thương cho là bình thường
Em ước em không còn phải cảm thấy may mắn vì được nhận những điều em đáng được nhận hay dưới cả mức mình đáng được nhận nữa
Em ước mình có thể chọn được 1 gia đình cho bản thân và cho những đứa con sau này để được an toàn và lành mạnh phát triển
Em ước em không còn cần phải hạ thấp bất cứ cái gì của mình, dù là tiêu chuẩn, cảm xúc, nhu cầu, hay giá trị bản thân, chỉ vì 1 người không đáp ứng được
Em ước em được hạnh phúc, được đẹp hơn, được giỏi hơn, và được yêu thương hơn
Em thích anh lắm, em một lòng mà, em không vứt bỏ sự cam kết ban đầu của mình được
Nhưng em thương em hơn
0 notes
dungtimem · 5 months
Text
Tumblr media
Nếu thấy mệt quá thì nghỉ ngơi đi, bước ra ngoài đi, đừng chạy quanh những bất an và nghĩ là nó quan trọng nữa. Mọi chuyện rồi cũng chỉ tác động đến mình một thời gian cố định thôi, và do mình cho phép nó được làm thế.
587 notes · View notes
dungtimem · 5 months
Text
Tumblr media
Anh biết em thích anh mà
Anh biết rõ em thích anh
Em đã nói là em thích anh, rất thích anh, rất rất thích anh
Nhưng tại sao vẫn đối xử với em như vậy…?
Em biết làm thế nào với thứ tình cảm này đây
Em đã cố, nhưng em không vứt nó được
Em không trao cho người tệ với em đâu, chỉ là em không vứt nó được
0 notes
dungtimem · 5 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Em nhớ Kha.
0 notes
dungtimem · 5 months
Text
https://fb.watch/paQcGZMUoA/?mibextid=v7Yzm
Healing ghê
0 notes
dungtimem · 5 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Anh đã like bài 1 page không phải gu anh và anh cũng không follow.
Thanks for giving me an exit sign before..
0 notes
dungtimem · 6 months
Text
Hôm trước ba biết tin, hôm nay mẹ biết tin
Điều làm mình bất ngờ là 2 người đã rất thảng thốt. Mình cứ nghĩ mẹ sẽ thở phào mới đúng, mình tưởng vì mẹ không có cảm giác an toàn nên mẹ cũng hạn chế hỏi người yêu của mình.
Điều làm mình ngạc nhiên hơn là mẹ bảo “Con là người trong cuộc, con sẽ hiểu rõ nhất. Nếu con cảm thấy không nên thì cứ để mọi chuyện qua đi. Còn nếu con còn tình cảm thì cho mình 1 cơ hội”. Mà mẹ à, con còn tình cảm, nhưng lí trí con ngăn lại rồi. Con không có quá nhiều cơ hội cho 1 người chưa từng đấu tranh vì mình. Kha cũng không phải người để thứ mình muốn tuột khỏi tay. Nên con không thể lại xuất hiện chỉ để người ta tội nghiệp và muốn đền bù cho mình.
Là con gái của mẹ mà, sao có thể mất giá như vậy.
Lúc nãy con đã định bấm gọi Kha, nhưng con đã cố gắng hỏi mình trước “Có thật sự muốn liên lạc lại không?”
Con đã hỏi con rất nhiều lần, rất rất nhiều lần.
Và tiếng nói “Có” yếu hơn “Không”.
Nên con nghĩ mình nên đi tắm, đọc sách, và lo cho mình trước đi.
0 notes
dungtimem · 6 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Những điều đã type nhưng không bấm gửi:
Tumblr media Tumblr media
0 notes
dungtimem · 6 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Lần nào thất tình của mình cũng sụp nụ vậy hả ta…
Chỉ muốn đăng tấm ảnh về mình, mà không phải ai khác, để nhắc nhớ bản thân là Vi ơi hãy nghĩ đến mình nhiều hơn đi
Ước gì Vi có thể tử tế với chính mình bằng 1 phần với người khác nhỉ
Vi rất đáng để được yêu thương mà, sao lại đi dành điều đó cho 1 người không cần em, thậm chí chưa bao giờ đấu tranh vì em chứ?
Không biết có phải càng lớn tuổi tim mình càng vỡ vụn ra không
1 trái tim nguyên vẹn va đập lần đầu sẽ đau hơn, nhưng đến khi nát tươm thế này rồi mà vẫn cảm nhận rõ cơn đau nhỉ
Trong sự vô vọng, mình cũng chỉ muốn được thuộc về ai đó trân trọng mình hết đời.
Hay mình đừng làm 1 cô gái tốt nữa, người ta sẽ thú vị mình hơn…
1 note · View note
dungtimem · 6 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Phát hiện trên nhật ký chưa đăng tấm nào của người mình thích 1 năm gần đây, nên phải lưu lẹ lẹ lỡ quên mất họ từng tồn tại.
Trước khi đọc lại nhật ký, mình nhớ là mình thích Kha lắm, rất thích luôn. Thích đến thất tình điên đảo, toxic ngập tràn, không ngừng bất ổn, lao tâm khổ tứ, cố nén cơn hừng hực trong lòng để không tỏ ra hồ hởi chủ động. Đây là người biết 1 năm 25 tuổi của mình từ chênh vênh thành bão tố. Vì sai người, nên mình học được nhiều lắm.
Nói cách khác, mình gọi Kha là mentor, vì Kha vừa hợp để dẫn dắt bộ não mình vào đời, vừa sừng sững như 1 bài học cuộc sống để né né ra.
Sau khi đọc lại nhật ký, mình nhớ ra ồ lúc trước thích Long lâu vậy hả, buồn vậy luôn hả. Long và Minh là 2 cá thể nhập nhằng cứ biến mất lúc mình độc thân và can thiệp lại khi mình đang bồ bịch đuề huề. Giờ mình cảm nhận đủ không tôn trọng rồi nên chẳng để tâm nữa. Không nghĩ ngày xưa đã đi mong ngóng từng cái react như vậy.
Giờ story nào Minh cũng xem và Long hay thả tim từ thiện nè, nhưng mình cũng chẳng để tâm lắm.
Mong là sau này Kha trong mình cũng nhạt nhoà vậy.
Sau những chuỗi ngày sụp lặn, ít ra đã có 1s mình cảm thấy thật vui khi 1 mình.
Vi yêu Vi nhất, Vi ngon nhất, mlem mlem ❣️
0 notes
dungtimem · 6 months
Text
Tumblr media
Cũng khá lâu rồi, mình nghĩ nên viết cho bản thân mình, vì bản thân mình một chút
Trước đến nay mình vẫn luôn chạy hoài chạy mải đến 1 mục đích, trở thành 1 người hoàn hảo
Mình nhìn mình trong những story và clip đã đăng, mình thích mình như vậy. Xinh, có khí chất, tự do, tự chủ, tự trọng, có não, giỏi công việc, khéo hành xử, có tài lẻ, có mối quan hệ bền vững, có hiếu, khiêm tốn.
Tất cả ý chí trong mình đều hướng mình theo cách thể hiện như vậy. Mình tự tin với những tính từ "có vẻ ổn" đó.
Nhưng dạo gần đây, cũng không hẳn mới gần đây, hễ khi bị bỏ lại trong một mối quan hệ yêu đương, mình lại cảm giác như cả thế giới hạnh phúc đã bỏ lại mình.
Mình vẫn là đứa nhỏ lủi thủi trong 4 bức tường, tỏ ra hiểu chuyện, cố gắng cảm thông, và lờ đi sự trống rỗng trong mình.
Mình vừa nảy ra ý định sẽ xăm hình vẽ 1 bé gái mở cửa ra. Vì mình thật sự muốn được mở cửa ra thay vì đợi ai về mở, đợi ai nhận ra có đứa nhỏ trong phòng và đến mở. Mình muốn bước ra khỏi quá khứ ấy, nơi mà mình vẫn luôn kẹt lại từ khi chưa tròn nhận thức.
Dạo này mình khóc không ngừng được, nhiều như lượng nước mắt ngén tận 1 năm.
Mình thấy có lỗi với bản thân. Vì nếu mình chết đột ngột, mình nhận ra mình sẽ xin lỗi người nhà 1 câu, và mình sẽ xin lỗi bản thân 1 đời. Còn bạn bè, họ hàng, người yêu cũ, đồng nghiệp, những người từng bước qua trong đời, có lẽ mình chưa từng tổn thương ai đến mức cảm thấy tội lỗi. Mình không thấy có lỗi với ai, mình thấy mình đã tử tế rồi. Mình còn đáng được cầu xin tha thứ của những người tệ bạc khác hơn.
Ít ra mình ch��a từng vì hạnh phúc của mình mà giẫm đạp ai. Chỉ mình mới ngu tới mức thỏa hiệp cho những người đau đớn khác giẫm đạp.
Nên giờ mình mới cảm thấy đau, từ những chỗ rách chưa lành.
Mình muốn hoàn hảo cả về bên trong như vậy. Mình muốn có 1 bản năng sống hoàn hảo nữa.
Vì từ 17 tuổi tới giờ, mình vẫn không ngừng cầu xin được c...
Mình lại sợ điều ước sẽ thành hiện thực vào lúc mình muốn sống. Như vậy thì tội mình lắm.
Có thế giới nào chấp nhận để mình được trọn vẹn phần tuổi thơ đã mất không?
Và liệu mình có thể trở thành người yêu thương bản thân nhất trong thế giới đó không?
Vi à, hãy tha thứ cho Vi nhé.
Mình chưa được yêu đúng cách, mình không có cách nào yêu bạn đúng cách cả.
Mình không đủ yêu ba mẹ mình để có thể tha thứ, nên mình không biết làm sao để yêu con của họ cả.
Mình thấy ánh mắt đứa nhỏ ngước nhìn xung quanh đợi được ai quan tâm, đợi nơi để thuộc về đó rồi. Nhưng mình cũng không biết trở về đâu, mình không có cách nào nói cho bạn được cả.
Phải làm sao để chúng ta đỡ trống rỗng hơn được nhỉ?
Hết 25 tuổi rồi, mình nghĩ đã có thể cảm ơn KTV 17 tuổi vì đã cho mình cơ hội trải được tuổi 25 thú vị rồi, nhưng đến kết năm tại sao vẫn chưa cảm thấy muốn sống tiếp nhỉ?
Và chúng ta nên đón nhận những cơn đau này như thế nào đây? Cơn đau lúc bé, cơn đau lúc lớn, cơn đau mới, cơn đau từ những vết thương cứ bị xé toạc biết bao lần.
Mình cứ lại phải nằm yên đón nhận, bằng cách cảm thật rõ các bánh răng đó lăn qua người, rồi lại lăn qua người sao?
Mình muốn luồn tay vào trong và xoa lấy xoa để khoảng không này.
Mình cũng muốn được tung lên trời và tâm hồn này được nhẹ hẫng đi.
Mình muốn được vui trong vòng ôm của mọi người.
Mình muốn mình được cười tự hào khi mất.
Mình muốn biết hạnh phúc có mùi thế nào. Là loại hạnh phúc khi được yêu, có 1 gia đình.
Có 1 gia đình thật sự là cảm giác thế nào nhỉ?
Mình muốn được tôn trọng. Mình muốn bản thân tôn trọng mình. Mình không muốn hạ mình trước nhu cầu và vấn đề của ai nữa.
Cho đến ngày đó, ngày nào, mình mới được toại nguyện đây?
Những người đó có xin lỗi mình chứ?
Mình có tha thứ cho mình không?
Mình có còn cầu xin nữa không?
Mình có còn ôm tim nữa không?
Mình có còn tự đan tay cho dễ ngủ nữa không?
Mình có còn tự vỗ hai vai nữa không?
Mình có còn phải gồng tiếp không? Mình đâu còn gồng nỗi nữa? Nhưng không dựa được..
Rồi có ý nghĩa nào sau những câu chuyện mình đang gặp không?
Mình có phải người được chọn để được sống không?
Mình có được số mệnh ưu ái không?
Mình có được không...
0 notes
dungtimem · 2 years
Text
Mình không biết Yêu là chết trong lòng 1 ít có đúng không
Nhưng mà
Dù mình biết Ni đã cố gắng làm mọi cách có thể
Nhưng mình vẫn
Thấy đau
đến
xé lòng
6 notes · View notes
dungtimem · 2 years
Text
“TỪ CÁI ĐẦU, ĐẾN TRÁI TIM, ĐẾN BẢN THỂ: HÀNH TRÌNH QUAY VỀ BÊN TRONG
Xã hội không muốn bạn là con người giàu cảm xúc. Xã hội cần những cái đầu chứ không phải những trái tim.
Trong chuyến công tác đến một trường đại học ở Varanasi, tôi đã có dịp trò chuyện với một trong những học giả nổi tiếng nhất Ấn Độ lúc bấy giờ, đó là Tiến sĩ Hajari Prasad Dwivedi. Lúc đó ông ấy đang chủ trì một cuộc họp mà tôi sắp tham gia phát biểu, và ông ấy là trưởng khoa nghệ thuật. Tôi đã hỏi ông ấy: “Ông có bao giờ tự hỏi tại sao người ta gọi trưởng khoa là head (cái đầu) chứ không phải heart (trái tim) không?".
Ông ấy đáp: “Anh hỏi những câu thật lạ lùng” (ông ấy đã lớn tuổi và nay đã qua đời). Ông nói tiếp: “Trong cả cuộc đời tôi, chưa có ai từng hỏi “Tại sao ông được gọi là cái đầu chứ không phải là trái tim?”. Nhưng ông vẫn suy ngẫm vấn đề đó; một lúc sau, ông nói: “Có điều gì đó quan trọng trong câu hỏi của anh. Anh khiến tôi cũng tự hỏi tại sao người đứng đầu không được gọi là trái tim, chẳng hạn như trái tim của khoa triết chẳng hạn. Như vậy sẽ chân thực hơn, đúng bản chất hơn; nhưng họ được gọi là head, cái đầu”.
Xã hội được phân chia thành nhóm head (cái đầu) và hand (bàn tay). Bạn có để ý rằng trong tiếng Anh, người lao động thường được gọi là “hand” không? Người nghèo làm việc bằng đôi tay, những người lao động chân tay đều được gọi là “hand”, còn những người giữ chức vụ cao hơn họ thì được gọi là “head”. Nhưng tuyệt nhiên không thấy heart (trái tim); không ai được gọi là “heart”.
Khi bạn bắt đầu cảm thấy có sự xao động trong trái tim, đó là một sự kiện vô cùng ý nghĩa bởi vì trái tim của bạn quý giá hơn nhiều so với đầu óc. Đầu óc của bạn toàn là những thứ vay mượn, nó không có cái gì riêng. Nhưng trái tim của bạn vẫn là của bạn. Trái tim của bạn không theo đạo Cơ Đốc hay Hindu, trái tim của bạn vẫn tồn tại. Nó không bị biến chất và ô nhiễm. Trái tim của bạn vẫn là nguyên bản.
Hành trình từ cái đầu đến trái tim là một bước đột phá. Thêm một bước nữa để đi từ trái tim đến bản thể, và thế là bạn về đến nhà; cuộc hành hương kết thúc.
Không ai có thể đi thẳng từ cái đầu đến bản thể. Chúng là hai người xa lạ; chúng không có bất kỳ kết nối gì với nhau. Chúng thậm chí còn không được giới thiệu với nhau! Bản thể của bạn không biết gì về cái đầu và cái đầu cũng không biết gì về bản thể. Chúng sống cùng một nhà nhưng lại là những người hoàn toàn xa lạ với nhau. Bởi vì có cách vận hành quá khác nhau nên chúng không bao giờ tình cờ gặp nhau; chúng không bao giờ chạm mặt nhau.
Trái tim là cầu nối. Một phần của trái tim biết về cái đầu, và một phần của trái tim biết về bản thể. Trái tim là trạm trung chuyến. Trên hành trình hướng về bản thể, trái tim sẽ là một chỗ nghỉ qua đêm.
Từ trái tim, bạn có thể nhìn thấy thứ gì đó của bản thể - nhưng bạn không thể nhìn thấy điều đó từ cái đầu; do đó, các triết gia không bao giờ trở thành các nhà thần bí. Các nhà thơ trở thành các nhà thần bí, họ được biến đổi... Các họa sĩ, nhà điêu khắc, vũ công nhạc sĩ, ca sĩ đều gần với bản thể hơn.
Thế nhưng toàn bộ xã hội của chúng ta bị thống trị bởi cái đầu, bởi vì trí óc có khả năng kiếm tiền. Trí óc làm việc rất hiệu quả; các cỗ máy luôn hiệu quả hơn. Nó có khả năng thực hiện mọi tham vọng của bạn. Trí óc được nuôi dưỡng bởi các hệ thống giáo dục và toàn bộ năng lượng của bạn bắt đầu hướng tới đó và bỏ qua trái tim.
Trái tim là thứ có ý nghĩa nhất bởi vì nó là cửa ngõ dẫn đến bản thể của bạn, đến nguồn sống vĩnh hằng của bạn. Tôi muốn tất cả các trường đại học trên thế giới giúp mọi người nhận thức trái tim, giúp họ cảm nhận được cái đẹp và trở nên nhạy cảm hơn: nhạy cảm với tất cả những gì xung quanh chúng ta, với vẻ đẹp tuyệt đỉnh, với nỗi hân hoan không giới hạn.
Nhưng trái tim không thể thỏa mãn những ham muốn vị kỷ của bạn, đó chính là vấn đề. Trái tim có thể mang đến cho bạn một trải nghiệm tình yêu sâu sắc, một sự biến đổi thần kỳ. Trái tim có thể đưa phần tốt đẹp nhất trong bạn về dạng tinh sạch và thuần khiết nhất. Nhưng nó sẽ không tạo ra tiền bạc, quyền lực, thanh thế - những thứ đã và đang là mục tiêu trong xã hội chúng ta.
Hãy tiếp tục thoát ra khỏi cái đầu để đến với trái tim và sau đó bạn chỉ cần chấp nhận một rủi ro lớn hơn một chút và đi tiếp từ trái tim đến với bản thể. Đó chính là nền tảng vô cùng cơ bản của cuộc đời bạn.
Bài viết được trích dẫn từ cuốn Cảm xúc của Osho do First News phát hành.”
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
0 notes
dungtimem · 2 years
Text
“Mọi sự tự mình”
"Tất cả mọi thứ trên thế giới đều đang chữa lành cho bạn. Nhưng bạn lại là người duy nhất, không chịu buông tha cho chính mình."
_st_Gió
939 notes · View notes
dungtimem · 2 years
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Có phải chăng mình cũng vậy…?
0 notes
dungtimem · 2 years
Text
Mơ thấy thời PCT, mặc áo dài, Hạ và mình cùng lớp.
Thời đó đang đi học, thì Thu Hà có bầu. Cả lớp dự trên 1 stt xôn xao về nhân cách nó, Hạ sốt sắng cùng mình chạy qua nhà thăm hỏi. Lúc đó mình còn nghĩ đám cưới nó còn không mời và mình cũng đâu care, sao phải hết lòng vậy nhỉ. Rồi thấy thằng bé kháu khỉnh, nó thì xác xơ. (Btw in the real life Mình có 1 cái hay là người nào không còn tôn trọng mình nữa thì mình sẽ xoá mqh đó ra khỏi đầu như thực sự nó chưa từng quan trọng. Mình chỉ follow để sân si thôi. Còn Hạ thì follow vì còn để tâm, và nó chỉ nghĩ đến việc quan tâm về ai chứ chẳng cần được quan tâm lại. Lối sống thi��t khổ mình và ngu muội)
Quá khứ lùi lại nhưng ký ức vẫn còn nguyên
Hạ có giữ 2 cuốn sổ, nhỏ, trang bên trái là bìa dán ảnh instax còn trang bên phải để ghi chú. Về 1 người, về 1 thời, về những confession viết cho nhau.
Rồi lúc học, Hạ vẫn sốt sắng qua nhà chăm Hà và thằng bé. Mình 1 lần lên lớp lấy đồ nghe Hằng cấp 1 và Tùng cấp 3 (?) nói xấu, mình mới đứng lại nghe cho hết câu xong ra nói “Không phải mỗi vụ này mà trường hợp nào cũng vậy, người ngoài đừng phán xét. M đang đọc thông tin 1 chiều thôi, có đến tận nhà gặp nó hỏi nó để check đâu, biết cái gì mà nói”
Lúc đó đang có chị Út đứng đó và lớp xếp hàng, mình cố tỏ ra được bạn bè quan trọng và ưu tiên, ai đó nói mình hoy xếp luôn đi, xong 2 đứa kia vô hàng đứng, mình đứng sau, chen giữa hàng, đi tiếp
Có 1 hôm thi Lý phát điểm, ngồi như trường Nhân văn khu A. Hà có đi học, mình cứ sợ nó bị bỏ quên, đợi xem nó có được gọi tên phát không. Mình ngồi dãy cạnh cửa, bên cạnh cũng là 1 chiếc cửa, vị trí 3/4 dãy, bên trái. Hà ngồi dãy góc, bàn nhì, bên phải. Mình nghe “ĐặngThị Thu Hà”, nhưng hoá ra bài nó ở cuối, “Trần Thu Hà”. Trong mơ mình nhớ lại, chỉ nhớ nó là Ká Tku, cái tự dưng đâu ra ký ức nó có tên fb là Hà Trần xong ừ đại, nhưng thật ra Hà Trần lại là fb 1 con ĐH khác ngoài đời.
Môn Lý, mình 7.5. Rồi mình buồn so, cảm giác bị làm sai bài. Mình đi ra ngoài hành lang buồn, có thằng kiểu tổng tài vì vừa giàu vừa giỏi ra an ủi mình, có đưa tay vuốt đầu nhưng mình chảnh mà, mình hất xuống. Rồi Xuân Hưng cũng đứng cạnh, nên cảm giác thằng đó giống Huy vl, nhưng trong mơ thằng đó gầy và cao, cảm giác đã thấy mặt nhưng tỉnh dậy chẳng nhớ rõ. Lúc đó cảnh trường lại là Tây Sơn cũ. Rồi từ xa mình thấy Minh với đám Khải đi tới, đuma anh mặc đồng phục PCT đẹp trai vl. Rồi thay vì mình xoay vào hành lang cho dáng đỡ xấu, mình giả bộ đi lướt ngang qua, giờ mới thấy ôi áo dài còn nhìn trực diện mập vl. Xong Minh hơi ngửa đầu nhìn, thời gian chậm lại 2s.
Mình và Hạ có job đi làm thêm trên 1 chiếc máy bay, mỗi lúc thăm Hà xong đều hớt hải chạy qua cho kịp. Lúc đó mọi người cũng lên phụ hết rồi, khách cũng đã ngồi vào hết. Nó khoang đầu mình khoang 2. Lúc đó đang có chương trình diễn do khoa gì khoa gì đại diện thi thố ấy. Mình thấy màn hình TV và nghĩ khoang 2 cũng sẽ có, nên ra sau vừa làm vừa xem. Tự dưng giữa 2 khoang có 1 cái sân, cô gì dạy thêm ở trong mơ nhìn chào chứ ngoài đời thì không biết. Trước đó có ai giới thiệu mình cho các thầy cô ấy nên họ quý rồi sẵn lòng trao đổi lắm, nên lúc đó cô mới nhìn và chào cười. Rồi mình chào xong đi vào cửa khoang 2, lúc này vì còn trống nên chủ bảo cho Hạ dẫn 20 người nhà đi. Xong mình nghĩ, đứa nào cũng dẫn 20 người, thì chỗ nào chứa. Vả lại chẳng lẽ nhắm khách không mua hết mới cho người nhà đi? Rồi phải thông báo trước để kiếm người thì chẳng lẽ chốt suất 1 tuần trước khi bay, vậy sớm quá không?
Đến đó thì tỉnh dậy.
0 notes
dungtimem · 2 years
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Mình vừa nói vấn đề của mình với mẹ, và như mọi lần khác, nó là 1 lự chọn sai lầm
Những người bất ổn chỉ biết khóc thương cho nỗi đau của mình hơn là xót thương với người khác
Họ nghĩ họ đã làm hết sức có thể, họ đã làm rất tốt đến mức không thể tốt hơn, họ không hiểu và không chấp nhận được những lý do đằng sau sự bất ổn của mình
Và như Ni nói, mỗi lần về Đà Nẵng, mình đều bất ổn
Mình mải chạy theo lo cho người khác, chăm sóc người khác, mình không tập trung sống cho mình, và mình lại rơi vào mong muốn nếu những người mình đang bảo vệ đó chết rồi thì điều duy nhất mình sẽ làm cho bản thân là tự sát
1 đứa vui vẻ tích cực như vậy thì sao có thể có suy nghĩ thế nhỉ
Đúng là thật khó để chấp nhận
Vậy nên mới nói, đừng bao giờ đi giãi bày với người không hiểu
Vì đến khi con cái họ chết rồi, họ vẫn sẽ đổ lỗi cho đứa con ít hơn việc suy nghĩ bản thân mình đã đặt vào vị trí của con để hiểu chưa
Không phải chúng không nói, vì những người chúng nói đã không nghe
0 notes